Thứ Năm, 24 tháng 7, 2014

Nhân ngày lễ Thánh Giacôbê tông đồ.

25/07
Giacôbê được gọi là vị Tông Đồ cao vọng (Mt 20,20).

Giacôbê được Chúa gọi là “con của thiên lôi”, điều này cho thấy rằng ông là con người nóng nảy và cuồng nhiệt đến thế nào. Quả vậy, phản ứng của ông đối với các dân thành Samaria đã giải thích điều đó. Khi Chúa qua con đường Samaria để về Giêrusalem, dọc đường những người Samaria đã từ chối không đón tiếp Chúa, Giacôbê đã đề nghị với Chúa: “Thưa Thầy, Thầy có muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống mà tiêu diệt chúng không?” (Lc 9,54).
Cao vọng của Giacôbê còn được thể hiện qua sự việc bà Salômê, là mẹ của ông, đã thỉnh cầu Chúa Giêsu cho Giacôbê và Gioan rằng: “Xin Ngài truyền lệnh cho các con tôi đây được ngồi một đứa bên tả, một đứa bên hữu Ngài trong Nước của Ngài” (Mt 20,21).
Cao vọng của người mẹ truyền sang cho người con đến độ người mẹ không xin thì con cũng tự xin. Bằng chứng là Márcô kể lại câu chuyện thỉnh nguyện này mà không nhắc đến người mẹ, nhưng chỉ kể Giacôbê và Gioan tự miệng nói ra câu ấy (Mc 10,37).
Tuy Giacôbê có cao vọng như vậy, nhưng Chúa vẫn chọn ông và tín nhiệm ông, và Người đã hoán cải ông. Chúa hoán cải các môn đệ:
  • Bằng đời sống gương mẫu của ngài: Chúa Giêsu rửa chân cho các Tông Đồ và Người bảo các Tông Đồ hãy rửa chân cho nhau, vì “Ai muốn làm lớn trong anh em, thì hãy hầu hạ anh em” (Mt 20,27).
  • Bằng cái chết của Người: con Người đến để thí mạng sống mình hầu làm giá chuộc thay cho nhiều người (Mt 20,28). Các Tông Đồ đã lần lượt chịu tử đạo để theo gương Chúa.
Thánh Giacôbê thuộc giới thợ thuyền làm nghề chài lưới vất vả; đàng khác lại có tham vọng đi ngược với vai trò và tinh thần của người tông đồ, nhưng Chúa Giêsu vẫn gọi và chọn ông đi theo Chúa và làm Tông Đồ cho Chúa. Điều này chứng tỏ ơn thánh của Chúa Kitô quả có sức làm biến đổi tâm hồn và cuộc sống của Giacôbê đến độ ông đã hiến mình trọn vẹn cho Chúa.
Noi gương thánh Giacôbê: người tông đồ không nên tự ty mặc cảm về những hèn kém của mình, nhưng tin tưởng vào tình thương và sức mạnh của ơn Chúa để hiến thân trọn vẹn cho Chúa.
Đi theo Chúa, Giacôbê vẫn còn có những tham vọng phàm trần, song nhờ sự giáo huấn của Chúa và nhất là gương sống của Chúa đã khiến ông từ bỏ mọi sự và từ bỏ chính bản thân mình để hiến mình cho Chúa cách trọn vẹn.
Người tông đồ cần lắng nghe lời Chúa để đón nhận những giáo huấn của Chúa; đồng thời phải biết chiêm ngắm gương sống của Chúa để noi gương bắt chước sống trọn vẹn cho Chúa.
Giacôbê được Chúa dành riêng trong nhóm những người thận cận của Chúa để được chứng kiến những sự việc cần thiết cho sứ mạng làm chứng nhân trong vai trò người Tông Đồ.
Một chút tâm tình của Cha Giuse Đinh Tất Quý đã xóa tan những mảng tối trong tư tưởng của một lữ khách trên con đường tìm về chính mình. Chúa có cách chọn lựa tông đồ rất lạ, mỗi khi nghĩ về sự lựa chọn của Người, tôi thường cười một mình. Chọn và biến đổi cuộc sống một người đến độ không còn là mình nữa, Giacôbê - từ kẻ nóng nảy, hơn thua, có thể biến hành động "trả đũa" dân Samari không đón tiếp Chúa với thái độ: “Thưa Thầy, Thầy có muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống mà tiêu diệt chúng không?” (Lc 9,54); đủ cho thấy sức mạnh chính mình, không cậy dựa, nương nhờ ai, ngay cả có Chúa là thầy mình ở đó. Trong cuộc đời chúng ta, nhiều lần chúng ta cũng có thái độ "hỗn xược" như thế. Ta tự cho mình là giỏi, là hay hơn người khác không chấp nhận mình chỉ là kẻ bất toàn, hạn chế. Có phải ta đang dung dưỡng cho thói kiêu ngạo lớn lên chỉ để thỏa mãn tính tự ái của mình? Có những phút lắng lòng, nhìn lại, với chính bản thân mình, ta cũng kiên quyết đi theo Chúa, nhưng rồi, theo được bao lâu và có đi đúng con đường Chúa đã đi không thì ta không trả lời được!
Lạy Chúa, xin hãy làm cho con như Giacôbê, xin bẻ gãy những gai góc kiêu ngạo, mài nhẵn những xù xì ương hèn; làm cho con nên tông đồ của Chúa. Yêu mến Chúa và hết lòng yêu thương anh em mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét